“Học sinh của tôi có thể là giáo sư, tiến sĩ nhưng cũng có thể là người lái taxi nhưng thầy luôn tự hào khi thấy học trò làm người tử tế. Cuộc sống mưu sinh khiến người ta không dễ tử tế, nhưng với những giá trị học được ở trường về đạo đức làm người, các em đã làm người tử tế.”, thầy Nguyễn Tùng Lâm nói.
Tiếp câu chuyện, vị thầy giáo với mái tóc bạc phơ tự hào kể về một cựu học sinh từng là du học sinh và hiện đang định cư tại Mỹ. Học sinh này đã được thầy cô của trường cảm hóa. Sau khi đi du học, em này đã gửi thư về để cảm ơn thầy cô.
“Thời gian trôi nhanh thật, mới vậy mà đã 5 năm rồi. Chắc thầy cô vẫn còn thắc mắc về sự thay đổi từ một cô học sinh nghịch ngợm trở nên ham học và cuối cùng tốt nghiệp với tấm bằng Giỏi. Con xin dành mấy dòng ngày gửi ngắm với hi vọng nhắc nhở một số ít các em học sinh đã và đang ở trường hợp của con ngày đó.
Con vẫn nhớ giây phút khi con được nhận vào trường. Sau nỗi thất vọng chán chường vì điểm thi tốt nghiệp quá thấp của con, được nhận vào trường như vớ được cái phao giữa biển rộng. Ở tuổi ấy, nếu không được đi học thì chỉ có ở nhà hoặc đi làm và như thế thật long con nghĩ sẽ chẳng có hi vọng gì cho tương lai cả.
Nhưng đi đến đâu, bạn bè và người thân cũng nhíu mày nói: Đó là cái trường ăn chơi, đánh nhau, học dốt, mất dạy. Từ đó con bỏ bê học hành, đua đòi quần áo, xe máy, đánh nhau và tụ tập với các bạn hư. Bị bố mẹ cấm đoán, con càng muốn làm vì thế con đã trốn bạn đi chơi. Con đã mất lòng tin của bố mẹ, mất cơ hội học hành, mất tiền, mất sức vì những cuộc vui thâu đêm suốt sáng. Bị bạn bỏ rơi trong nhà trọ khi trong người hết sạch tiền cùng với số tiền nợ vài triệu đồng. Đến nửa đêm con ngậm ngùi gọi điện thoại về nhà và mẹ con đã đi từ đầu thành phố đến cuối thành phố để đón con. Không hề quát mắng, mẹ con lặng lẽ vào trả tiền; Nhìn gương mặt gầy gò vì lo lắng đi kiếm con mấy ngày trời, mẹ chỉ hỏi: “Có đói không con, đi ăn phở nhé!”.