Sao trẻ Hà Nội FC: Cao 1m84, thi đấu chuyên nghiệp từ năm 19 tuổi
Lê Văn Hà là trung vệ trẻ thuộc biên chế Hà Nội FC. Đến thời điểm này, cầu thủ 21 tuổi đã có 2 năm thi đấu chuyên nghiệp.
“Tôi bây giờ rất sợ ai nhắc đến mấy từ “nợ nần”, “vấp ngã”… Ai cũng có những sai lầm, thất bại… quan trọng là người ta đã vượt qua được thì hãy để yên cho người ta sống”, Siu Black tâm sự.
Gọi điện cho Siu Black, chuông đổ khá lâu mới có người bốc máy. Giọng bên kia đầu dây nghe có vẻ mỏi mệt và âm lượng khá nhỏ. Hỏi mãi mới biết Siu Black vừa tiêm xong vaccine phòng Covid-19 mũi 1. Nghe giọng người quen, nữ ca sĩ "á" lên một tiếng đầy hứng khởi.
Chị bảo: "May em gọi hôm nay chứ gọi hôm qua hoặc hôm kia thì chị không có sức mà bốc máy. Tiêm xong vaccine chị bị sốt hai ngày. Nhưng chị còn may mắn vì được tiêm trước nhiều người. Nay thì đỡ hơn rồi, sắp đủ sức "quẩy" rồi". Nói xong, Siu cười "phá" lên với điệu cười quen thuộc. Điệu cười có cả "ngọn lửa đại ngàn" không lẫn vào đâu được bao năm vẫn thế.
Trải qua nhiều biến cố trong đời sống, Siu Black vẫn giữ được nụ cười đó như giữ được chút gì đó thân quen trong lòng người hâm mộ.
Nữ ca sĩ cũng tâm sự rằng, lâu lắm rồi chị không nhận trả lời phỏng vấn báo chí vì chị hơi sợ người ta viết không đúng những gì chị nói. Nhưng chị vẫn mở lòng với báo điện tử Dân Việt vì đây là bài viết đặc biệt về ngày 20/10 - Ngày Phụ nữ Việt Nam.
- Từ ngày về sống với buôn làng, tôi không còn để ý mấy đến ngày lễ đó nữa vì ở đây không mấy ai tổ chức Ngày Phụ nữ Việt Nam cả. Nhiều khi tôi còn không nhớ nổi ngày sinh nhật của mình. Chỉ đến khi bên nhà thờ hoặc các bạn trong nhóm "I Love Kon Tum" tặng quà và tổ chức sinh nhật cho tôi mới nhớ. Tuy nhiên, vào những ngày này, các con thỉnh thoảng có tặng quà hoặc nhắn tin chúc mừng mẹ. Gọi là quà nhưng động viên tinh thần mẹ là chính. Với tôi, vậy là cũng ấm áp và hạnh phúc lắm rồi.
- Tôi không chạnh lòng đâu vì mình còn hạnh phúc hơn những người phụ nữ khác đó là các con vẫn nhớ ngày này nên mua quà tặng mẹ. Ngày xưa ở Sài Gòn thì không kể ra hết được bởi vì đó là những ngày tháng vui nhất. Thời đó, ngày 8/3 hoặc 20/10 năm nào, tôi cũng bị chuốc rượu say ngoắc cần câu. Cứ tiệc tùng linh đình, người này mời một ly, người kia mời một ly, thành ra tôi say không biết gì. Mà thực ra, với tôi thời đó, ngày nào cũng là ngày 20/10 và ngày 8/3 cả. Vì cứ hễ gặp nhau hoặc ngồi với nhau lại vui cười hớn hở và nhậu tới bến.
- Kỷ niệm thì nhiều lắm mà tôi không nhớ hết. Chỉ biết là hồi đó, cứ đến dịp lễ là chìm trong không khí hội hè, tiệc tùng… Ngày giáng sinh vui kiểu của giáng sinh, ngày sinh nhật vui kiểu của sinh nhật và ngày Phụ nữ Việt Nam vui kiểu của phụ nữ. Nói chung, lúc nào cũng có bạn bè và khán giả bên cạnh. Người ta yêu thương và tổ chức cho mình rất linh đình, ấm áp. Bây giờ không được như thế nữa rồi. Nhưng tôi không tiếc đâu vì bây giờ nhu cầu tinh thần của tôi đơn giản hơn trước rất nhiều.
- Không, tôi không ao ước trở lại như ngày xưa vì tôi biết có ao ước cũng không trở lại được. Bây giờ cuộc sống của tôi nhẹ nhàng và thanh thản. Sống bên cạnh con cháu, rảnh rỗi thì chăn heo, nuôi gà và làm vườn như một nông dân bình thường. Các con đi làm thì ở nhà trông cháu. Nhà tôi cả hai con trai đều đã lập gia đình và đều có con rồi nên tôi ở nhà chơi với cháu.
Ngày chưa có dịch Covid-19 thì thỉnh thoảng tôi đi hát, chủ yếu là hát thiện nguyện nhưng cứ được đi hát là vui rồi. Bây giờ vì dịch bệnh nên tôi phải ở nhà nhưng cũng vẫn vui vẻ chứ không cho phép mình ngập chìm trong nỗi buồn.
- Nói không khó khăn thì cũng không đúng vì rõ ràng là không đi hát thì không có tiền. Nhưng tôi may mắn có một số người bạn hỗ trợ. Như cách đây không lâu, cha xứ ở nhà thờ biết ngày sinh nhật của tôi nên cha bỏ phong bì mấy triệu làm quà tặng như một sự chia sẻ. Rồi một số người bạn, thỉnh thoảng họ cũng hỗ trợ về kinh tế. Có điều, về quê sống, nhu cầu vật chất không cao như trước đây nên cũng không tiêu nhiều. Rau cỏ thì trong vườn, thiếu thịt thà thì ra chợ mua. Mà tôi đang thực hiện chế độ ăn kiêng nên cũng không tốn kém gì.
Những hôm buồn quá thì cha xứ lại gọi lên nhà thờ, mấy cha con sinh hoạt văn nghệ với nhau. Mặc dù có lúc sức khoẻ của tôi không tốt nhưng tôi đã cầm mic là có thể hát thâu đêm không mệt.
- Nhắc đến vụ này tôi thực sự rất buồn và đau lòng. Ở buôn làng của tôi, việc nhà nhà trồng rau, chăn heo, nuôi gà… là chuyện rất bình thường. Ai cũng phải làm cái này cái kia để mà duy trì cuộc sống. Tôi chăn heo, nuôi gà… không phải vì tôi bi đát tới mức như thế nhưng một số bài viết, viết kiểu gì lại khiến cho mọi người nghĩ tôi bây giờ thảm hại lắm.
Rồi nhiều người lại cứ xới lại chuyện nợ nần của tôi. Chuyện đó đã qua lâu rồi và tôi không muốn nhắc lại nữa. Tôi đã phải rất cố gắng để vượt qua những vấp ngã đó và muốn quên đi thì người ta cứ đào bới lại. Tôi bây giờ rất sợ ai nhắc đến mấy từ "nợ nần", "vấp ngã"… Ai cũng có những sai lầm, thất bại… quan trọng là người ta đã vượt qua được thì hãy để yên cho người ta sống, cứ nhắc đi nhắc lại làm gì.
Cũng vì chuyện này mà có thời gian tôi không ăn, không ngủ được, stress nặng và sụt cân thảm hại. Ngày xưa tôi trên 70kg, xong giảm xuống còn hơn 60kg. Vậy mà có đợt tôi giảm xuống còn 50kg, người nhỏ xíu, da nhăn nheo, già đau già đớn. Đi ra ngoài, không ai nghĩ tôi lại già nhanh đến thế.
Mãi đến gần đây, nhờ uống thuốc sắc nên tôi ăn ngon miệng hơn và đã tăng được 5kg, da dẻ cũng đỡ nhăn nheo hơn. Bây giờ một ngày tôi dậy từ 5 giờ sáng tập thể dục, rồi làm việc nhà và chơi với cháu nội.
- Tôi bây giờ vẫn còn bị huyết áp, gan nhiễm mỡ, bệnh khớp… nên vẫn phải duy trì chế độ ăn kiêng. Tôi ít ăn tinh bột mà chủ yếu ăn rau củ quả. Mặc dù sức khoẻ không ổn định lắm nhưng tinh thần cũng thoải mái hơn nhiều. Chỉ tiếc là dịch nên không thể đến nhà thờ sinh hoạt thường xuyên và không thể đi hát phục vụ bà con.
- Bây giờ ra một sản phẩm âm nhạc không hề đơn giản, cả trăm triệu chứ không phải ít. Với tôi bây giờ chục triệu đã là cả một vấn đề thì lấy đâu ra trăm triệu mà làm. Thôi thì bây giờ ai mời thì mình đến hát giao lưu cho vui thôi chứ không có ý định lớn lao đó.
- Tôi thỉnh thoảng vẫn đọc báo và xem mạng xã hội để biết tình hình. Vừa rồi tôi thấy người ta tranh cãi Phi Nhung mất vì Covid-19 hay vì stress mà thấy khó hiểu quá. Người ta mất rồi, nhắc tên người ta làm gì lắm thế, để cho người ta an nghỉ chứ. Tranh cãi bây giờ có giải quyết được gì nữa đâu, người ra đi cũng đã đi rồi.
Cách đây không lâu tôi cũng mới được mời đi quay "Giọng hát bí ẩn". Nhờ nghe điệu cười của tôi mà một đội đã giành chiến thắng. Người ta bảo, bao nhiêu năm rồi, Siu Black thay đổi rất nhiều nhưng giọng cười vẫn không thay đổi. Tôi mừng là giờ người ta vẫn nhớ đến tôi và nhiều người vẫn yêu quý tôi.